yêu đồng nghiệp vui thì ít đau khổ thì nhiều

Sau một thời gian yêu nhau, tôi chia tay bạn trai – cũng là đồng nghiệp, nhưng vì còn yêu nên tôi ngày đêm đau khổ, rơi nước mắt vì nhớ anh.
Tôi là người mà từ nhỏ rất ít khi tâm sự với ai vì mẹ mất khi tôi còn quá nhỏ. Tôi sợ tâm sự với ai đó vì tôi không tin tưởng ai. Tôi lớn lên với đám bạn hoàn cảnh cũng chẳng khác tôi, chúng tôi hay tự an ủi nhau rằng hãy sống thật tốt rồi sẽ tìm được bến đỗ hạnh phúc thôi mà.

Thời gian trôi thật nhanh chúng tôi lớn hẳn và đứa nào cũng trưởng thành và có công việc đàng hoàng. Cuộc sống của chúng tôi cứ thế diễn ra với phương châm là “không ai yêu mình bằng chính bản thân mình”. Nhìn tôi thì ai cũng bảo là cô bé kiên cường ý chí biết vượt qua khó khăn. Nhưng đằng sau những điều đó tôi rất sợ tất cả mọi thứ.

Khoảng thời gian còn đi học tôi cũng được nhiều bạn để ý nhưng tôi không dám tiến xa hơn với ai vì hoàn cảnh của tôi khác người ta nhiều lắm. Cho đến khi ra trường liên tục bị xoáy vào vòng công việc, tối thì học liên thông vì tôi ý thức được là chỉ có cố gắng bù đắp bằng kiến thức mới có thể làm cho tôi thấy tự tin đứng trong xã hội này.

5 năm kết hôn có quá sớm để kết thúc tình yêu giới tính này

Có lần tôi đọc được một câu trên mạng xã hội “Cuộc sống như một chiếc chăn khéo co thì ấm” nỗi sợ trong tôi giảm bớt phần nào. Thế rồi tôi chấp nhận quen một người làm chung công ty. Lý do đầu tiên tôi chấp nhận là trong tôi có sự đồng cảm với anh, gia đình anh hay tất cả những gì thuộc về anh đều không vượt quá cuộc sống của tôi. Tôi và anh bắt đầu yêu nhau, tôi yêu anh rất nhiều vì gia đình tôi nói ra là neo đơn. Tôi xem anh như người thân trong nhà, cái gì cũng nghĩ cho anh, từ những việc nhỏ nhất. Anh rất hiền và rất quan tâm tôi nhưng anh không quyết đoán. Anh thích thể thao, thích xem bong da và cũng thường xuyên giúp tôi nấu ăn.

Được 1 năm 2 tháng và thế là tôi và anh chia tay với lý do là anh còn phải lo tương lai và lo ăn học cho em ở nhà. Tôi thương anh rất nhiều và đề nghị là sau khi cưới nhau về em sẽ san sẻ nỗi lo cùng anh. Nhưng anh lại không thể quyết định cuộc sống của chính mình nên tôi quyết định chia tay.

Tính đến nay là chia tay gần ba tháng rồi. Tôi chia tay thì mạnh mẽ lắm nhưng về đêm lại rơi nước mắt, đi ngang qua con đường chúng tôi hay đi nước mắt cũng rơi. Tôi cảm thấy dường như cả thế giới chỉ còn mình tôi, cảm giác trống trải đến khó tả.

Một ngày nắng đẹp, tôi bất ngờ nhận được tin anh đang quen một người bạn gái mới, khi đó sức chịu đựng có giới hạn tôi đã vỡ òa, tôi đến gặp anh và hỏi đó có phải là sự thật. Tôi như đứng trên sa mạc, tôi khát một thứ gì đó mà nó có thể cho tôi biến khỏi trái đất này. Đúng là đồng nghiệp dễ yêu nhưng khó quên vì chia tay rồi nhưng ngày nào bạn cũng gặp làm sao quên được.

Người bạn gái đó anh lại biết qua sự giới thiệu của đồng nghiệp của tôi. Cái mà tôi đánh đổi khi yêu đồng nghiệp quá lớn, tôi yêu hết mình không tính toán không chi ly nhưng có lẽ tôi chỉ là trò chơi bắt cược của anh và người đồng nghiệp thôi. Với tôi mỗi ngày nhìn thấy anh cười vì hạnh phúc với tinh yeu gioi tinh  mới là tôi thấy nhẹ lòng rồi. Nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy vô cùng tủi thân khi nhìn thấy anh, tiếp xúc với anh hàng ngày. Tôi phải làm sao để quên đi mối tình nơi công sở đầy nước mắt này? Hãy giúp tôi với.