Tiếng khóc thét nghẹt ngào của cô dâu trong đêm tân hôn

Tàn cuộc ái ân, anh buông tôi ra và ngủ ngon lành. Tôi ôm mặt khóc ngất trong nỗi đau nghẹn ngào. Mọi tình huống mà tôi chuẩn bị tinh thần trước đều không diễn ra.

Chồng sắp cưới của tôi yêu một người phụ nữ đã có chồng, chuyện đó anh công khai nên ai cũng biết. Tôi là người đến sau nhưng yêu anh chân thành. Tình yêu của tôi như con sóng chỉ xô nghiêng về một phía, tôi chấp nhận điều đó. Tôi biết anh chỉ quý tôi chứ không có tình yêu, bởi tình yêu của anh đã dành trọn cho người phụ nữ kia.

Niềm tam su an ủi duy nhất của tôi là mẹ anh ấy, bà quý tôi ra mặt. Mỗi dịp cuối tuần, bà đều nói anh đến chở tôi về nhà chơi. Hai bác cháu vừa nấu ăn vừa trò chuyện rất thoải mái. Trong bữa ăn, mẹ anh luôn là người cố gắng tác hợp cho tôi với anh. Thái độ của anh không phản đối cũng chẳng hào hứng gì.

Cuối cùng anh cưới tôi vì nghe lời mẹ. Tôi đã doc bao phu nu và chia sẽ sự hạnh phúc vì tự tin nghĩ rằng mình có thể cảm hoá anh. Nếu có cơ hội sống chung, tôi sẽ chăm sóc và yêu thương anh, như thế biết đâu hình ảnh người yêu trong tâm trí anh sẽ mờ nhạt dần. Tôi sẽ sinh cho anh những đứa con xinh xắn và xây dựng mái ấm gia đình bằng tình yêu thương của mình. Với tôi, chỉ cần có anh, tôi sẽ vượt qua được mọi khó khăn.

Tôi ước mình có thể chết đi ngay lúc này càng tốt. (Ảnh minh họa)

Anh không hứa hẹn gì với tôi, cũng không nói yêu thương gì tôi nhưng tôi hoàn toàn thông cảm cho anh. Tôi cũng quý anh vì anh sống thật. Anh còn là người nặng tình cảm nên không dễ gì lãng quên mối tình đơn phương kéo dài 5 năm với người phụ nữ đã có gia đình kia. Tôi chấp nhận tất cả chỉ cần có anh.

Ngày cưới, tâm trạng anh hoàn toàn tốt. Anh và tôi vui vẻ bên những lời chúc tụng của người thân và bạn bè. Tôi yên tâm vì nghĩ anh đã có thể làm lại từ đầu với tôi.

Trong đêm tân hôn, anh hơi say vì đã uống cùng bạn bè trong suốt buổi tiệc. Với những cô dâu khác ra sao tôi không biết nhưng với tôi, sống với nhau cả đời thì đêm nào cũng là đêm tân hôn nếu muốn. Vì vậy tôi có nói với anh nghỉ ngơi cho khoẻ.

Nhưng anh không làm theo những gì tôi nói. Đêm đó, anh ôm tôi vào lòng. Tôi vỡ oà hạnh phúc khi anh nói lời yêu tôi. Điều mà tôi tưởng rằng rất khó nhận được từ anh. Anh siết chặt tôi vào lòng bằng tất cả sự cuồng nhiệt đúng nghĩa với đêm tân hôn. Đột nhiên anh gọi tên người yêu cũ trong lúc đang “yêu” tôi. Tôi đau đớn nhận mình chỉ là sự ngộ nhận trong cơn men chếnh choáng của anh.

Tôi hình dung ra ngày mai của mình sẽ như thế nào. Dù có cố gắng cỡ nào tôi cũng chỉ là cái bóng bên mối tình sâu nặng của anh. Liệu tôi có đủ can trường để chấp nhận sống với sự thật không thể thay đổi này không? Liệu tình yêu của tôi có đủ cảm hoá anh không? Hoặc giả sử tôi có thể cảm hoá anh, liệu tôi có hết ám ảnh với đêm tân hôn duy nhất của đời con gái mà mình đã trải qua không?

Chỉ qua một đêm, tôi đã thấy niềm tin của mình lung lay, bởi tôi hiểu ra tình yêu là thứ không thể thay thế được. Sự chọn lựa hôm nay của tôi là sai?