Chập chờn trong cơn mê tỉnh từ khi mất anh

Em tìm anh trong số đông người đến thắp hương cho ông bà, rồi lại bật khóc; thất vọng khi anh đang nhìn em không chớp mắt, là giải băng tang ngang giữa ảnh của anh.

Đã hàng nghìn, hàng triệu lần em tự hỏi “Tại sao anh lại ra đi? Tại sao bỏ mặc mẹ con em giữa bộn bề khó khăn này? Tại sao lại là em và con phải chịu nỗi đau tột cùng đó”. hanh phuc gia dinh Em tự hỏi nhưng không có câu trả lời, chỉ biết khóc, ôm con vào lòng thật chặt và đôi khi chỉ cầm hai bàn tay bé nhỏ của hai con mà thôi. Nhớ anh, em chỉ biết làm được điều ấy, mọi người động viên “Tất cả rồi sẽ qua đi” nhưng đến khi nào hả anh?

Một năm gần trôi qua nhưng lúc nào em cũng nghĩ anh đang ở bên, gia đình có việc gì em cũng như thấy anh cùng mọi người làm việc. Mỗi khi bạn bè, đồng nghiệp kể về chồng của họ, em cũng muốn kể về anh thật nhiều. Hai con vẫn đợi bố về để thưởng một chuyến đi biển vì đã hoàn thành xuất sắc khóa học lớp một của anh trai và mầm non ba tuổi của em gái. Thế đấy, mẹ con em cứ sống trong sự nhớ thương, ảo tưởng rồi một ngày anh sẽ trở về. thuc don giam can Mỗi ngày đối với em thật dài, em không dám ngủ vì lại mơ thấy anh, không dám thức vì lại nghĩ về anh, cứ chập chờn trong cơn mê tỉnh như thế đó.

Ngày giỗ ông bà, giỗ mẹ, em hoảng loạn tìm anh trong số đông người đến thắp hương, rồi lại bật khóc. Em thất vọng khi anh lại đang nhìn em không chớp mắt, là giải băng tang ngang giữa ảnh của anh. Em không biết phải chống chọi với nỗi đau như thế nào nữa, không dám tiếp xúc với ai ngoài công việc bởi sợ mọi người lại hỏi thăm, thương hại, xì xào. Hai đứa con mình cũng thế, em không cho chúng đi chơi bởi sợ mọi người lại chỉ trỏ “Tội nghiệp hai đứa nhỏ, mới chừng ấy đã mất cha”, như thế em có ích kỷ với mình và con không?

Nhiều lúc em tự tin bước ra khỏi nhà với một chiếc áo không phải màu đen, nghĩ mình phải cho con được hưởng sự vui tươi, nhí nhảnh của trẻ thơ. cung hoang dao Thế nhưng khi đã vượt ra khỏi nhà mình rồi thì thực tế lại rõ mồn một trong em rằng con không còn cha, em không còn chồng nữa. Em cứ luẩn quẩn trong cái suy nghĩ ấy, phải làm như thế nào hả anh?