Yêu đơn phương là em tự làm em đau đó…

Tình nào cũng là tình, nhưng tình đơn phương sẽ khiến em đau và tổn thương đó em à.

Ai hiểu được những tâm sự buồn về tình yêucủa thứ tình đơn phương ấy. Yêu là gì anh nhỉ? Đôi khi em suy nghĩ rồi lại cười nhạo mình, tại sao em luôn là người đến sau, tại sao em lại vì ai đó làm bất cứ điều gì, ngay cả quên bản thân em, nhưng em nhận được gì từ họ?Không nhận được gì cả! Bởi trong tim họ, em luôn vô hình. Giống như trong tim anh vậy!

Em gặp anh vào một chiều cuối thu, trời nắng nhẹ, ẩm ướt vị mưa. Anh mặc chiếc áo Đoàn, quần tây xăn bên ngắn bên cao, anh chạy hì hà hì hục trên sân đa năng, bóng anh thoắt ẩn rồi lại hiện sau vệt nắng len lỏi trên sân. Đúng lúc đó, trái banh lao thẳng đến em, em sẽ né, em có thể né được nhưng em đã không… Vì lúc đó, em đã thấy được vệt nắng cuối trời, nắng điểm tô gương mặt anh, từng đường nét thanh tú ấy như ăn mất trí não của em. Trái banh xượt nhẹ qua em, không trúng, khoảnh khắc đó, em đã ngồi ngây ra và mỉm cười… vì em thấy, khi trái banh không trúng em anh đã vui như thế nào, sự lo sợ, hàng mày chau lại cũng giãn ra, anh cười với em như người anh trai vừa tìm thấy em gái bị lạc đường.

Và em yêu anh!

Ba từ “Em yêu anh!” thật sự rất khó nói ra tâm sự , đôi lần em định thổ lộ nhưng rồi lại thôi. Bởi vì em biết, trong tim anh đã có một hình bóng khác, bên người đó anh cảm thấy an toàn hơn bên em, vui hơn khi bên em, và cái gọi là tình yêu anh chỉ dành cho người đó. Em tự trách bản thân mình không hoàn hảo. Em không xinh, dáng em không chuẩn, giọng em không hay, tính em hay nóng và vai em có hình xăm. Ôi! em thốt lên trong vô thức, hành động đó như tự chế giễu bản thân mình.

Yêu đơn phương - em tự làm em đau

Nếu em là con trai, chắc gì em lại chọn em. Nhưng làm sao được khi lỡ yêu anh rồi, nơi nào anh đến em cũng muốn mang tiếng cười đến cho anh, hành động nào anh làm qua dù chỉ một lần thôi, em cũng có thể nhớ như in như lần đó. Anh biết không, nụ cười anh chứa rất nhiều sự vô tư của trẻ thơ, có bao giờ em thấy anh buồn đâu. Điều đó kiến em an tâm. Anh biết không, ánh mắt anh long lanh và sâu thẳm, em muốn chui vào đấy nhưng có được đâu. Anh biết không, hơi thở anh rất thơm và ấm, là lúc em tựa đầu vào vai anh để selfie, em muốn thời gian dừng mãi tại đó, hơi thở không gấp gáp, không hồi hộp, nó rất điềm tĩnh và khoan dung như con người anh vậy.

Giống như một câu truyen ngan tinh yeu . Em thật sự rất ganh tị vì người được anh yêu, y có thể làm anh cười cả ngày không chán, y có thể chui lọt vào mắt anh, y còn được chiếm trọn hơi thở của anh. Còn em, tấc cả em đều không thể, việc em có thể làm khi yêu anh đó là đứng sau lưng anh, ngắm nhìn anh, quan tâm anh. Em không mơ một ngày anh sẽ yêu em, em chỉ ước, anh hiểu được lí do tại sao lúc nào em cũng đứng ngay góc cuối lớp, hay ngồi ngay cái ghế góc lớp, tấc cả đều ở phía sau lưng anh – là vì em yêu anh!

Yêu đơn phương như vậy thật không sai, nhưng sai ở chỗ là em đã tự làm tổn thương bản thân mình. Lần đó, do đùa giỡn, em đã vô tình làm anh giận, lần đầu tiên em thấy anh đăng cảm nghĩ lên mạng xã hội. Là những lời lẽ rất khó xem, em đã khóc, đã khóc rất nhiều… Em sợ, sợ anh sẽ xa lánh em, sợ anh biết em yêu anh nhiều như thế nào? Em như phát sốt lên vì những suy nghĩ của mình, em co gối trong góc tường, nhìn em đúng chất đáng thương. Nhưng đơn phương thì em phải chấp nhận cái giá của tình yêu chưa bao giờ có mở bài này. Em im lặng và em chọn ra đi...

Anh à, em yêu anh. Hãy hạnh phúc và luôn vui vẻ như chàng trai cuối thu với nụ cười không bao giờ tắt ấy nhé! Em phải đi rồi, tình cảm này anh cho em giữ lại nhé. Nhưng em sẽ không phiền anh đâu. Cám ơn anh vì tất cả, cám ơn vì đã không tổn thương em, vì biết em thích anh nhưng anh vẫn im lặng bên em.