Trả giá vì cướp người yêu bạn

Bước vào phòng phỏng vấn, nhìn thấy Hạnh, Lan sững như một pho tượng. Nếu không có ai đó nhắc ngồi xuống, chắc Lan vẫn trân trối mãi như thế. Cô không biết người ta đã hỏi cô những gì và cô trả lời ra sao. Lan bước ra phòng, thất thần hệt như vừa đánh mất một điều gì quý giá lắm.
Ngày đó, Hạnh và Lan còn là 2 cô gái trẻ trung từ tỉnh lẻ lên thành phố học đại học. Cả hai học cùng giảng đường và lại được xếp chung phòng kí túc xá. Vì cùng hoàn cảnh nhà nghèo, Hạnh và Lan nhanh chóng trở nên vô cùng thân thiết, đi đâu cũng có nhau.
Mùa hè năm đó, Hạnh tham gia công tác tình nguyện lên miền núi, cô đã gặp và yêu một anh chàng cùng đoàn. Khôi – người yêu Hạnh, đúng chuẩn “hot boy” mà vô số những cô gái mơ ước, vừa cao to đẹp trai lại vừa học hành đâu ra đấy, nhà biệt thự ngay trên phố.
Ngày nào Khôi cũng rẽ vào ký túc xá đưa Hạnh đi khắp nơi và ăn đủ thứ. Mỗi lần trở về phòng, Hạnh đều vô tư kể cho mọi người nghe mà không biết rằng Lan đang rất chạnh lòng. Từ hồi Hạnh có người yêu, Lan cảm thấy chơ vơ. Không còn những hôm 2 đứa đi thư viện, rồi lang thang phố xá, không còn cảnh đêm khuya trèo cổng đi ăn vì đói, cũng không còn thời gian hai đứa tung tẩy đi khao nhau vì lĩnh học bổng. Và hơn hết, Lan cũng thầm ghen tị với Hạnh, vì Khôi, đúng là mẫu người dan ong mà cô đang hướng tới.
Tình địch ngày xưa...
Không biết từ bao giờ, trong Lan len lỏi cái ý nghĩ là sẽ cướp bằng được Khôi từ tay Hạnh. Biết Lan là bạn thân của Hạnh nên thỉnh thoảng Khôi vẫn rủ cả hai cùng đi ăn và đi chơi. Những lúc như thế, Lan luôn cố gắng để trở thành tâm điểm chú ý. Thỉnh thoảng, cô vẫn tìm cách nhờ Khôi việc này việc kia để kiếm cớ gần gũi. Dần dà, Lan còn hẹn Khôi riêng để tam su chuyện này chuyện kia.
Rồi Khôi cũng ngã gục trong vòng tay Lan. Hạnh bàng hoàng không ngờ cô bạn thân lại cướp đi người yêu của mình. Thời gian ấy, Lan rời ký túc xá, thuê một nhà trọ để tránh mặt Hạnh và sự dèm pha của bè bạn.
Ra trường, Lan và Khôi cưới luôn vì cái bụng cô dâu đã lùm lùm. Thời gian đầu, Lan mãn nguyện lắm. Lấy được chồng giàu, ăn sung mặc sướng chẳng phải lo kiếm việc, Lan cứ nghĩ cuộc đời mình sẽ sang trang mới. Mà cuộc đời Lan sang trang thật, nhưng là chuỗi những ngày đầy cay đắng khi sống trong nhà mà không khác gì osin.
Bố mẹ chồng Lan tuy giàu nhưng tằn tiện chi tiêu. Con dâu về nhà là ông bà đuổi luôn giúp việc về quê, một mình Lan phải cáng đáng hết mọi thứ, từ nấu nướng, giặt giũ tới rửa bát, lau nhà. Dù bụng to nhưng cô không mấy khi được nghỉ ngơi. Cũng vì thế mà Lan sinh con sớm hơn dự định gần 2 tháng.
Vì Lan sinh con gái nên nhà chồng cũng không mặn mà. Con bé dặt dẹo ốm đau liên miên, không tháng nào không đi viện. Những lúc ấy, Lan lại phải cúi mặt xin tiền bố mẹ vì lương ông chồng làm nhà nước còn chẳng đủ chi tiêu cá nhân chứ nói gì tới nuôi vợ con. Khôi cũng lộ rõ là người đàn ông nhu nhược, nhất nhất nghe theo lời bố mẹ, không hề có chí tiến thủ cũng chẳng bảo vệ nổi vợ con. Mỗi lần xin tiền bố mẹ chồng là một lần tủi nhục với Lan. Đã thế, không biết bao nhiêu lần bố mẹ chồng bóng gió khinh khi Lan và gia đình thông gia.
Khi con gái tròn 3 tuổi, chịu không nổi, Lan đã rời khỏi ngôi nhà ấy. Cô làm đủ mọi việc để trang trải cho cuộc sống của hai mẹ con. Khôi và gia đình gần như không hề quan tâm tới cháu nội. Bản thân Khôi, sau 6 tháng li dị, anh ta cũng đã nhanh chóng kết hôn với một cô gái khác trẻ đẹp và có gia thế hơn. Lan tự nhủ: “Có lẽ là quả báo”.
Gần 5 năm lăn lộn với đủ thứ nghề, Lan lấy hết can đảm nộp hồ sơ vào tập đoàn này với mong muốn làm lại. Chỉ không ngờ, tội nghiệt ngày xưa vẫn chưa buông tha cô, khi để cô gặp Hạnh…