Theo tình tình chạy.. chạy tình tình theo

Ta yêu người ấy và người ấy yêu người ta, vừa hạnh phúc lại vừa đau thương. Hạnh phúc vì trái tim có một ai đó để nhớ thương, để ngân nga, để tương tư, để ôm ấp hy vọng biết đâu sẽ có ngày người ấy nhìn về phía ta.

Theo Tam su thì vì tình yêu là một tình cảm kỳ diệu đến vậy, nên có đi hết cả đời này, ta cũng chẳng định nghĩa và hiểu hết được tình cảm ấy. Là rung động, là nhớ thương, là đam mê, là khao khát, là cảm giác an yên hay là… hận đến mức không biết phải làm thế nào? Ta chẳng biết được, chỉ biết khi cuộc sống bị choáng ngợp bởi hình bóng của một người duy nhất, không có cách nào thoát ra được, khi ấy, có lẽ ta yêu người.

Ta yêu người ấy và người ấy yêu người ta, vừa hạnh phúc lại vừa đau thương. Hạnh phúc vì trái tim có một ai đó để nhớ thương, để ngân nga, để tương tư, để ôm ấp hy vọng biết đâu sẽ có ngày người ấy nhìn về phía ta. Đau thương là khi biết nhớ thương ấy là chỉ của mình ta, người cũng sẽ chẳng bao giờ nhìn về phía ta bởi lẽ những tình cảm ấy đã dành cho người ta mất rồi… Rồi miệng thì cười vì người hạnh phúc bên người ta mà tim thì khóc vì ta không phải là người sánh bước bên người. Cái vòng tròn, ta, người ấy và người ta cứ day dứt trong lòng, chẳng biết làm sao mà trả lời được.

Ta yêu người ấy và người ấy yêu người ta, vừa hạnh phúc lại vừa đau thương.

Chẳng phải là kẻ thứ ba trong một mối quan hệ, vì thậm chí người ấy đã từng bao giờ cho ta một cơ hội đâu. Chỉ là một người đứng bên lề của một mối quan hệ, vậy mà không hiểu sao vẫn đau một nỗi đau có thật, một nỗi đau tưởng như có thể chạm vào được. Cứ thầm ước, nếu ta gặp người ở một thời điểm khác, không phải là lúc này, liệu người có thuộc về ta, duy nhất mình ta không?

Có khi thấy người cười với ta một cái mà cả đêm về thao thức không ngủ được. Có khi thấy người nắm tay người ta đi ngang, ừ thì biết chứ, mình đâu có là gì mà ghen, mà sao thấy lòng quay quắt, như có gì đó xuyên qua trái tim mà không sao tránh được…. Yêu một người và người ấy yêu người ta, dường như ngạt thở trong những nỗi đau không lời, mà người ấy lẫn người ta chẳng thể nào biết được, chỉ chính ta, mình ta, duy nhất ta đau nỗi đau bên lề ấy!

Biết là đau, vậy mà sao lại không từ bỏ được! Cứ dõi theo người ta, cứ đau, rồi lại vẫn dõi theo, vẫn đau mà không dứt ra được. Thì là chính ta chọn như vậy! Chọn làm người mang nỗi đau bên cạnh một hạnh phúc của người khác, không hối tiếc!

Rồi cũng sẽ có lúc ta buông tay cái tình cảm đầy vụn vỡ ấy, để tìm cho chính mình một người cũng yêu ta. Nhưng cho đến lúc đó, người ấy à, hãy cứ để ta đi bên cạnh một cách vô hình, đưa bàn tay ra mà không thể chạm vào nhưng vẫn cố với, để khi ta tự mình buông tay một tình cảm đơn phương ấy, cũng chẳng tiếc nuối! Bởi yêu một người, dù là đơn phương hay song phương, cũng vẫn là yêu, cũng vẫn là điều tốt đẹp mà ta may mắn có trong đời…! Chỉ là, ta gặp người, không phải là lúc người có thể yêu ta…