Tâm sự cô dâu mới

Thật lạ, khi chưa cưới, em chỉ khóc vì nhớ anh. Em từng nghĩ rằng ở bên anh, em hạnh phúc hơn nhiều. Vậy mà bây giờ ở bên anh, em khóc vì thấy cô đơn.

Khi chưa cưới, em có bố mẹ, có người yêu để tâm sự, để sẻ chia tất cả. Bây giờ em chẳng có ai. Em không lo cho bố mẹ có được cuộc sống đầy đủ. Bố mẹ còn phải lo cho các em. Em không thể trở thành gánh nặng, không thể lúc nào cũng kêu ca về cuộc sống của mình bây giờ. Làm thế, bố mẹ sẽ lo lắng lắm.

Từ ngày mình thành vợ chồng, em không có sự sẻ chia của anh. Mặc dù em nhắc anh rất nhiều nhưng hình như anh không quan tâm. Anh đã quên mất việc nhắn tin cho em, quên cả nói những lời yêu thương. Nhiều khi một vòng tay ôm, một lời hỏi han cũng không có. Bao nhiêu lần em phải khóc như thế này rồi. Lần nào em cũng mong sẽ không có lần khóc sau, ngày mai anh sẽ khác. Vậy nhưng lần sau vẫn xuất hiện.

Em có ý nghĩ rất lo sợ. Em lo rằng mình mất đi thói quen chia sẻ với anh, mất đi thói quen muốn được dựa vào anh, mất đi thói quen vô tư, không vụ lợi và toan tính với anh. Những lần trước, hầu như chỉ là do anh không quan tâm mà em buồn nhưng lần này quả thật em quá suy sụp.

Tại sao trong khi em không toan tính, không vụ lợi, không giấu diếm, sống thật hết mình với anh, lo cho gia đình nhỏ bé của mình, anh lại vô tư vậy? Anh gạt em ra khỏi suy nghĩ của anh. Em phải làm sao đây? Cuộc sống vợ chồng hóa ra chỉ thế này thôi sao? Không trách nhiệm, không ràng buộc gì với nhau cả. Anh thích làm gì thì anh làm, và em cũng vậy. Anh không muốn em dựa vào anh, không muốn lo cho em. Vậy mà em kỳ vọng vào anh nhiều quá.

Quả thật là với tất cả mọi người, em luôn lo nghĩ thiệt hơn; nhưng với anh, em không hề như vậy. Em đâu phải như những người khác, tham những điều vật chất tầm thường. Em không cần anh giàu có, không cần anh chu cấp cho em. Em chỉ cần anh chia sẻ, quan tâm tới em, dù em vui hay buồn. Em có quá nhiều gánh nặng rồi, về đến nhà em chỉ muốn dựa vào anh. Sự mong muốn nhỏ nhoi ấy của em đến hôm nay chỉ là thất vọng.

Tự nhiên em băn khoăn, không hiểu mình sống với nhau có hạnh phúc không? có lâu bền hay không? Vì em hình như không đáp ứng được mong mỏi của anh về một người vợ. Đôi khi em nghĩ xem em có gì cuốn hút anh, đủ để anh bên em suốt cả cuộc đời. Em chẳng có gì nhiều, không xinh đẹp, không giàu có, cũng không hài hước. Em chỉ có một điều là yêu anh, yêu anh bất kể anh là ai, anh như thế nào. Vậy sao anh không nghĩ xem, anh có gì để em yêu anh đến vậy? Có phải vì em yêu anh nhiều, nên anh nghĩ rằng không cần quan tâm đến em nữa?

Em có phải là sắt đá đâu anh. Em là một người phụ nữ yếu đuối. Có những lúc em rất sợ, rằng giờ này mình còn bên nhau nhưng ngày mai có thể đã khác. Sống trong nhà này, em chẳng có ai để chia sẻ ngoài anh nhưng anh không quan tâm tới chuyện đó. Tức giận hay buồn phiền, anh đều có thể đi ra ngoài rồi lại về. Với anh, đó là chuyện đương nhiên. Em chỉ là người lạ. Đôi khi, em cảm thấy ngột ngạt, vì không có được những giây phút riêng tư của mình. Em không thể lờ đi tất cả, em không thể đi ra ngoài đường rồi lại trở về như bình thường.

Em biết là anh không cần em nữa. Nếu anh cần em thì lần trước giữa đêm khuya, khi em không chịu đựng nổi bỏ đi, anh đã giữ em lại. Nếu có tình thương với em, chắc anh không bao giờ để vợ ra ngoài một mình vào đêm tối thế.

Tại sao lại là ngày hôm nay? Đi học về em rất vui, em nghĩ rằng ngày kỷ niệm của chúng mình không thể nào là ngày buồn được. Đến giờ thì em không biết phải làm gì đây? Có điều chắc chắn là em sẽ không thể sống với anh, nếu nhu cầu được sẻ chia và quan tâm của em không được anh đáp ứng. Em phải làm sao để bố mẹ em không lo lắng? Sao trong lòng em chỉ là sự thất vọng.

Liệu mình có là gia đình không? Em đã muốn có con với anh. Muốn tình yêu của chúng mình có kết quả. Liệu con mình sinh ra có vui vẻ gì không khi mà em chỉ biết khóc và khóc… Còn anh, vô tư như một người ngoài, có con cũng được và không cũng được, muốn thế nào cũng xong. Em sợ lắm, khi ngày mai đến, em sợ em đau lòng mà không gì có thể san sẻ được. Chẳng còn đâu những dòng email anh quan tâm như ngày đầu, cũng không còn những tin nhắn như khi chưa cưới, chẳng có được hạnh phúc mỗi khi ngày kỷ niệm tới. Em chỉ còn thấy cô đơn ngay cả khi có anh bên cạnh.

Bây giờ không có ai quan tâm tới em ngoài bố mẹ em nữa. Nhưng em phải cứng rắn lên, em còn là chỗ dựa cho bố mẹ nữa. Hai đưa em đã làm bố mẹ rất mệt mỏi rồi. Thật lạ, khi chưa cưới, em chỉ khóc vì nhớ anh. Em từng nghĩ rằng ở bên anh, em hạnh phúc hơn nhiều. Vậy mà bây giờ ở bên anh, em khóc vì thấy cô đơn.

Đọc và cập nhật các câu chuyện tâm sự tình yêu trên bao gia dinh